Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Phật Tánh Không Bao Giờ Mất Được, Phần 2/15

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Tu hành tu cho rồi, lo bao đồng. Mệt. Khổ cái là chúng sanh không có đòi tu mà cứ đòi những chuyện khác. Thành ra nó đòi cái gì phải cho nấy chứ. Phải không? Nó đòi tiền, nó đòi tự do mà mình cứ tới đó mình đứng nói tu tu tu, cái nó đuổi mình ra không kịp đó. Nói: “Thôi thôi dẹp Bà ơi. Tui muốn ăn táo, Bà cứ cho ăn nho”. (Không phải đâu.) Thành ra khổ vậy.

Cô chưa có hả? Cô Mễ, cô có chưa? Ồ, cô có rồi, tôi không thấy vì bông tai của cô lớn quá. Ờ, cô đó, chị của cô ở đằng kia hả? Ờ. Được. Rồi cô có… (Chị ấy mới đến tuần này.) Ồ, cô có một chị khác ở đâu đó phải không? (Dạ đúng.) Bây giờ cô ấy không có ở đây hả? Không có ở đây hả? (Dạ không.) Được. Gửi lời “chào” cô ấy nhe. Tôi sẽ ở đây tối đa là tới mai thôi. Rồi tôi phải trở lại Hồng Kông để lo cho vấn đề người tị nạn. Cho nên, nếu quý vị muốn gặp lại tôi, có lẽ ngày mai. Nhưng tôi không biết. Có lẽ không thì tốt hơn. Ngày nào cũng lật đật đến đây như vậy thì bận rộn cho quý vị quá. (Dạ không!) Lần sau nhe. (Dạ không sao.) Lần sau tôi trở lại. Được chứ?

(Dạ thưa Sư Phụ, có ông (…) tới Sư Phụ.) Được rồi! Kêu ổng tới đây ngồi chung ở phía trước nè. Nếu ổng muốn ngồi đằng trước, để ổng ngồi ở trước. Nếu ổng không muốn cho người ta thấy, thì biểu ổng ngồi trong phòng hay đâu đó. Một lát. Nói với quý vị mà một lát Sư Phụ tiếp chuyện riêng. (Dạ.) Nhà báo này kia đó. Với lại những người nhà báo ở xa đến, lát Sư Phụ tiếp chuyện riêng. Tại lẽ ra Sư Phụ muốn tiếp sớm, mà tại tới hơi trễ. Với lại mấy người kia nói chuyện hơi lâu. Thôi quý vị đừng buồn. Ăn uống gì chưa? (Dạ rồi.) Có rồi ha. Ok.

Bây giờ nói chuyện gì? Mấy cuốn sách quên mất rồi. Cuốn sách “cứu người”, quên rồi. Sách “cứu mệnh” Sư Phụ đó, quên. Ở đây có sách gì không? Thì quý vị thí dụ mà không có đi qua được Hồng Kông đó, thì ở đây chắc cũng ủng hộ đồng bào Âu Lạc (Việt Nam) chút hả? (Dạ.) Làm hết cách, hiểu không? (Dạ.) Những nhà báo thì họ ủng hộ bằng cách họ viết báo về cái tin tức đó. Còn những người mình thì mình ủng hộ bằng cách... (Ngồi thiền.) Ngồi thiền thầm lặng. (Dạ.) Ờ. Trong cái lúc ngồi thiền, thí dụ quý vị muốn. Như hôm qua có người nói là muốn đi đâu, Washington (DC) gì đâu ngồi đó hay là ở đây ngồi đó.

Những chỗ nào quan trọng đó thì mới có tiếng thì phải ngồi im lặng. Không có nói năng gì hết trơn. Biểu ngữ thì viết được, nhưng không có được kêu bằng cái kiểu chửi bới, hiểu chưa? Yêu cầu thôi. Thí dụ muốn nói cái gì thì yêu cầu chính phủ Hồng Kông đừng có làm như vậy nữa. Hoặc là đừng có cưỡng bách người ta hồi hương để người ta tự sát. Vậy thì được. Chứ không có được chửi bới mất dạy, hiểu không? (Dạ.) Phải có phong độ đàng hoàng. Mình biểu hiện cái ý tưởng và cái đường lối của mình thôi, nhưng mà văn chương tao nhã. Không được chửi bới, đánh đấm cái kiểu mà hạ cấp. Vậy người ta khinh khi nước Âu Lạc (Việt Nam), khinh khi người Âu Lạc (Việt Nam) không có phong độ.

Rồi anh muốn ngồi ra trước hay ngồi đó? (Dạ ngồi đây.) Còn chị kia đâu? Mai Hân đâu? (Dạ chị Mai Hân về rồi.) Mai Hân về rồi hả? Uổng quá vậy. Ờ, thôi. Ngồi đó cũng hơi chật hả? (Dạ được.) Kệ nó, đỡ hơn. Ngồi đỡ ha. Thì ý Sư Phụ nói vậy có hiểu chưa? (Dạ hiểu.)

Ở đây có muốn viết gì là quyền quý vị. Sư Phụ không có dám cản được, không muốn cản được. Nhưng mà Sư Phụ khuyên vậy thôi. Chớ không phải nói rồi nói tôi không có tự do báo chí nữa, không tự do ngôn ngữ, không tự do ngôn luận. Không được, tôi không có nói vậy đâu nha. Tôi là bình đẳng lắm, tôi là dân chủ lắm. Thí dụ như mình có phê bình ai hoặc là mình muốn nói cái gì cũng phải nói có phong độ một chút. Cái vấn đề cười đùa hoặc là bình dân, vấn đề nói chuyện vui vẻ bình dân thì nó khác. Còn cái vấn đề mà chửi bới nhau, dùng văn chương mà không có cao đẹp đó là “tự mình ngậm máu phun người bẩn miệng mình.” Mà cái này Sư Phụ khỏi cần nói nhưng mà sợ quý vị quên đi.

Còn gần đây nghe nói cũng có một, hai tờ báo gì đó viết Sư Phụ không có đúng sự thật hả? Viết cũng hơi không có văn chương cao cấp gì lắm. Mặc kệ ha. Kệ. Khuyên họ không nghe thì thôi. Hình như cũng có hai, ba đệ tử gì chỉ khuyên họ, nghe nói vậy. Mà không nghe thì thôi. Không nghe thôi dẹp. Nhưng mà sợ làm vậy nó hơi mất mặt Âu Lạc (Việt Nam) thôi, mất mặt cộng đồng Âu Lạc (Việt Nam) mình hơi hạ cấp thì không được. Chứ không phải Sư Phụ lo lắng về vấn đề gì. Tại vì nói không đúng sự thật thì mình trả lại cho họ. Cái gì nói sự thật mình mới nhận chứ, phải không? Còn không đúng sự thật thì đó là họ nói họ nghe thôi.

Cũng như món quà mà không cho mình, mình không lấy thì trả lại cho họ chứ gì đâu. Thì tất cả những gì mà họ cho mình xấu xa đều là họ phải nhận lại hết. Chứ mình không nhận. Thí dụ quý vị đem cho Sư Phụ trái táo, Sư Phụ không nhận thì trái táo là của quý vị. Mà quý vị đem cho Sư Phụ một bụi gai hoặc là một thùng phân, rồi Sư Phụ không nhận thì cái đó quý vị phải đem về chớ. Phải không? Ờ. Không nhận trả lại thì họ nhận hết. Tất cả những gì không tốt là họ nhận hết. Thôi kệ, đánh riết rồi họ mỏi tay, rồi họ ngừng.

Bất cứ một võ sĩ quyền anh nào mà giỏi lắm đi nữa quýnh hoài cũng mỏi. Đổ mồ hôi, sôi bong bóng. Rồi nói: “Thôi, thôi”. Thôi, ha! Thí dụ đánh người đó bị thương đi nữa, ông đó ổng cũng mệt lắm đó, phải không? Thí dụ như mấy ông võ sĩ quyền anh nhiều khi ổng muốn luyện mà không có người ổng đánh, ông phải đánh mấy khúc gỗ đó, hoặc đánh mấy cái bao cát không. Thì mấy nhà báo nào mà đánh Sư Phụ đó là cũng coi Sư Phụ như bao cát. Rồi xách tôi ra làm huấn luyện mà, làm bao cát đặng đánh cho đã. Luyện võ mà. Luyện võ rồi mai mốt đánh ai đó, ai biết đâu. Chắc vậy chứ gì. Chứ làm sao đánh tôi làm chi, tôi đâu có làm gì đâu mà đánh tôi? Phải không? (Dạ.) Đâu có làm gì đâu, phải không? (Dạ.) Ờ.

Đi đâu cũng có quý vị đi theo cả đống, cả đám. Không có một trăm người thì cũng ít nhất cũng năm người. Làm cái gì quý vị không biết đâu. Đi tắm sông, tắm suối cũng chụp hình đem ra nữa. Ờ. Khổ vậy, đâu có gì bí mật đối với quý vị được đâu. Tắm sông, tắm suối thì ở trong đó đâu có bao nhiêu người đâu. Với lại nhiều khi thầy trò mình thôi, mình đâu nghĩ gì đâu. Chứ không lẽ xuống tắm mà bận đồ vầy sao? Bận nguyên con vậy rồi chìm sao? Xuống tắm phải bận đồ ít ít chút chớ hả? Chứ không chìm đó. Bận đồ vầy mà nước mà nó dồn vô trỏng, biết không? Nó phồng lên nó chìm đó. Với khó bơi. (Dạ.) Tay chân kiểu này làm sao bơi, phải không? (Dạ.) Thành ra người ta đi bơi, đi tắm người ta mới mặc đồ ít vậy.

Nhưng chỗ đó là chỗ rừng núi hoang vu, chỉ có cọp thấy, ai thấy đâu. Nhiều cái hình là chỉ có cọp thôi, với lại heo rừng đó. Heo rừng nó ra coi thấy mình nó cũng sợ quá. Thấy không giống nó, không có lông gì. Không có lông lá mà lấy dây xanh, dây vàng che vô. Thì trường hợp nó như vậy, rồi quý vị cũng... Mấy cái chỗ mà bí mật của tôi đó rồi quý vị cũng chụp hình, cũng đem ra coi với nhau rồi. Vậy đâu có gì bí mật nữa đâu, phải không? Thành ra Sư Phụ đâu có gì bí mật nữa đâu. Ý Sư Phụ nói là Sư Phụ làm gì quý vị cũng biết hết ha. Tôi đâu có làm gì đâu mà đánh đấm tôi dữ vậy. Thì Sư Phụ ý nói là hồi nãy nói với Uyên Phương là chắc tụi nó ức hơi đâu đó, rồi nó dùng Sư Phụ nó đánh đặng xả xupap. Ờ, đánh xả hơi mà. Chứ đánh người khác không được à. Đánh Sư Phụ đâu có sao đâu, Bả đâu có quýnh lại đâu. Kêu là như bao cát mà. Bao cát mấy ông võ sĩ dùng để luyện võ. Để luyện võ mà. Thôi kệ, để làm bao cát cho họ quýnh. Quýnh đã mệt rồi muốn xỉu, tự nó rút lui. Rồi ha.

Tiền thân Phật Thích Ca. Chuyện của Ổng mệt lắm. Tiền thân có coi chưa? Coi hết rồi mà, phải không? Mấy cái truyện này hay lắm. Nhưng mà Sư Phụ hôm trước hình như có đọc rồi mà. Ngồi đó được không? Rồi anh chàng kia đâu? Hộ pháp đâu? (Dạ bên ngoài. Dạ bên ngoài.) Lạnh chết à. Vô đi cưng. Ở đây còn chỗ mà. Ờ, ờ ok. Ờ, ờ. Tùy quý vị. Nhưng bên ngoài lạnh đó. Ngày mai cảm mạo đừng có đổ thừa Sư Phụ. Mình ngồi ở trong được. Đây. Rộng chỗ lắm mà. Hai, ba, bốn nhà báo đây. Cưng muốn ngồi, ngồi lên. (Dạ thưa thôi, được rồi.) Đừng có ngại chi ha. Ngồi đây đi.

Thôi nói cái chuyện này cho quý vị nghe ha. Cái truyện không biết có hay hay là không. Nhưng mà cũng có tính cách tu hành chút. Truyện này là truyện của Đức Phật Thích Ca hồi xưa. Chuyện của Ổng thì nhiều lắm, Nói hoài không hết đâu. Ổng tu lâu lắm rồi. Thì quý vị cứ ráng tìm mà đọc chứ hả. Cái này bây giờ Âu Lạc (Việt Nam) ở đây in sách nhiều mà, phải không? (Dạ.) Những cái sách nào mà có đạo đức, có vấn đề tu hành thì quý vị mua mà đọc. Thứ nhất là mở rộng tầm thức của mình. Thứ hai là giúp đỡ những nhà văn, nhà báo, những nhà in ở đây họ có công ăn việc làm. Cũng là vấn đề xã hội đó. OK. Vừa lợi mình, lợi người đó là vấn đề xã hội.

Cái truyện này nó kêu là “Con Quy Chúa”. Tại nhiều khi người ta dịch những cuốn sách hay. Ví dụ như ông này ông gì đây nè. Ông gì ông dịch cuốn này nè. Nhà văn không có nghĩa là lúc nào họ cũng tự viết, mà họ dịch nữa. Họ dịch hay. Phải dịch hay mới dịch ra được. Không phải dịch không thôi mà còn phải lột tả cái ý đó, thứ nhất. Thứ hai, còn viết văn chương bóng bẩy nữa thì cũng là nhà văn. Chứ không phải phải tự họ viết ra mới là nhà văn. Ý Sư Phụ nói vậy.

Như ông này ổng dịch nè. Ông này tên gì nè, để coi coi. Hôm trước Sư Phụ có đọc cái cuốn này rồi, đọc hết rồi nhưng mà quên cái ông nào dịch đó. Người này dịch nè, chắc ông gì Phong. Nghe nói ông Nguyên Phong. (Nguyên Phong.) À, vậy là cái trí nhớ tôi còn đỡ quá mà. Khá quá phải không? Phải Nguyên Phong không? (Dạ đúng.) Vậy là quý vị có đọc hả? (Dạ chưa.) Chưa. Thấy không?

Âu Lạc (Việt Nam) ở đây mà sách Âu Lạc (Việt Nam) không đọc, đọc cái gì giờ? À, đọc tiếng Anh hả? Cũng được. Nhưng mà tiếng Anh hiểu hết không, hay kiểu mà: “Tôi come from water (đến từ nước) Âu Lạc (Việt Nam)” đó. “I go home take the wind out of my wife”. Cạo gió. Không thấy đề Nguyên Phong đâu hết trơn Hôm trước Sư Phụ có biết. Nguyên Phong phải không? Ờ thôi, không cần biết ai ha.

Photo Caption: Một Bó Hoa Yêu Thương Từ Thiên Nhiên Cảm ơn cưng!

Tải ảnh xuống   

Xem thêm
Tất cả các phần (2/15)
1
Giữa Thầy và Trò
2025-05-05
3243 Lượt Xem
2
Giữa Thầy và Trò
2025-05-06
2559 Lượt Xem
3
Giữa Thầy và Trò
2025-05-07
2203 Lượt Xem
4
Giữa Thầy và Trò
2025-05-08
2229 Lượt Xem
5
Giữa Thầy và Trò
2025-05-09
2831 Lượt Xem
6
Giữa Thầy và Trò
2025-05-10
2300 Lượt Xem
7
Giữa Thầy và Trò
2025-05-18
1694 Lượt Xem
8
Giữa Thầy và Trò
2025-05-19
1651 Lượt Xem
9
Giữa Thầy và Trò
2025-05-20
1648 Lượt Xem
10
Giữa Thầy và Trò
2025-05-21
2071 Lượt Xem
11
Giữa Thầy và Trò
2025-05-22
1490 Lượt Xem
12
Giữa Thầy và Trò
2025-05-23
1309 Lượt Xem
13
Giữa Thầy và Trò
2025-05-24
1369 Lượt Xem
14
Giữa Thầy và Trò
2025-05-25
1183 Lượt Xem
15
Giữa Thầy và Trò
2025-05-26
1379 Lượt Xem
Xem thêm
Video Mới Nhất
Giữa Thầy và Trò
2025-06-05
683 Lượt Xem
Tin Đáng Chú Ý
2025-06-04
261 Lượt Xem
36:31

Tin Đáng Chú Ý

1 Lượt Xem
Tin Đáng Chú Ý
2025-06-04
1 Lượt Xem
Sống Vui Sống Khỏe
2025-06-04
1 Lượt Xem
Khoa Học và Tâm Linh
2025-06-04
1 Lượt Xem
Giữa Thầy và Trò
2025-06-04
1153 Lượt Xem
Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android